ÂM NHẠC.
Âm nhạc là lời ca hát trong dân gian đã có từ cổ xưa , lần lần được đưa vào nghi lễ tôn giáo và giải trí quần chúng qua các chương trình nhạc đại hội. Cũng có người định nghĩa :
"Âm nhạc là chuỗi tiếng động sắp xếp theo tâm tư của từng người, trong mỗi con người, trong mỗi chúng sanh là một nguồn nhạc ý tuông tràn, những giận hờn, những đau khổ, những niềm vui tuông ra từ đó. Cho nên, lắng nghe thế giới với tất cả những âm thanh đa dạng là một nguồn vui bất tận, vì đó là âm nhạc."
Nhạc có nhiều loại , có những câu chưởi rủa là nhạc của một tâm hồn dao động đến cực điểm, những bài hát là âm nhạc của thi nhân, tất cả là bài hát bất tận của Sinh-Trụ-Hoại-Diệt, là âm thanh của sự sống, tức là hình tướng của Đạo. Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng than thở khi cuộc nội chiến Quốc - Cọng lang tràng :" Giết người đi thì ta ở với ai? "
Thật ra âm nhạc là một sự kết hợp của gió , mây , sấm sét , bão bùng..... cũng bao gồm tiếng Dế kêu inh ỏi , tiếng Ve sầu ru ngũ trưa hè..... tiếng hạt nước mưa chạm nhau trên không nghe tý tách , tiếng thì thầm của hoa cỏ, tiếng của người có con ra đi ngoài mặt trận rên rỉ trong đau khổ hay đang tuyệt vọng tình yêu . . ." Yêu là chết đi một nữa tâm hồn " . Tất cả vui buồn , ồn ào hay trầm lặng đều là những âm thanh kỳ diệu của cuộc đời , chúng ta cần có và phải có vì cuộc sống . Bây giờ giới trẽ hiện đại thích những loại nhạc Jock phải ồn ào , náo nhiệt , điên cuồng nhảy múa hoà nhịp cùng lời ca. Những bài hát được gọi là hay họ quan niệm người trình diễn phải xỉ vã , nhoi khu , nhón đít về phía khán giả mới là tuyệt vời. Thậm chí phải hở hang kể cả người Việt chúng ta cũng ưa thích loại Show như thế. Nhưng dù bất cứ hình thức nhạc nào cũng đều có mang một sắc thái và âm thanh riêng biệt. Tất cả mọi âm thanh đều là vui, tất cả mọi âm thanh đều là Pháp, những lời nói dữ là thử thách sự kiên định của tâm, là pháp rèn tâm, là pháp điều phục tâm xao động được đề cập trong giáo lý Phật giáo vậy.
Ngoài xã hội , trong Websiters ..... không thiếu những hạng người chuyên chê bai , nói xấu người khác. Họ không bao giờ biết đến chữ KHEN là gì , vì họ rất nghèo nàn ÁI NGỮ ( Lời hay tiếng đẹp ). Hình như họ sợ và chạy trốn trước những mỹ từ mà không dám bố thí cho kẻ khác , mặc dù chẳng tốn một đồng xu nhỏ . Những hạng người chỉ biết chê bai người khác chính là Bồ tát hoá thân, chính nơi những vị ấy con hiểu được lời Phật dạy: Nguyện lãnh lấy cõi Phật chẳng phải ở nơi rỗng không. Nếu chúng ta biết an nhiên tự tại trước những âm thanh ấy là đã độ được tâm mình, độ được kẻ ấy, mà điều đó cũng chính là kẻ ấy đã độ cho ta .
Bookmarks